NGỰA QUEN ĐƯỜNG CŨ
Bốn tiết tròn quay, đủ một vòng
Mã hồi đại thắng, hả chờ mong
Diệt thù gắng sức tung thần cước
Phò chủ lập công vượt thổ phong
Chân thuộc thành xưa, thong thả bước
Vó thân nhà cũ, thảnh thơi dong
Ngựa già đâu ngán đường thiên lý
Xuống thác, lên đèo vẫn nhẹ không !
25.1.2002
Điền Vinh
*****
CẢNH NÚI BÀ ĐEN
Đường lên đỉnh núi bắc cầu treo
Viếng điện Bà Đen, cáp cuốn vèo.
Thanh tĩnh lòng trần dòng suối chảy,
Tôn nghiêm cửa Phật tiếng kinh reo.
Tu thân, đệ tử mau tìm tới,
Mộ đạo, môn sinh gắng bước theo.
Non nước hữu tình, phong cảnh đẹp,
Du hồ mặc khách nhởn nhơ… chèo !
05.08.00
Điền Vinh
*****
NẠN SỢ GÀ
Nằm suốt năm canh, chỉ sợ gà*
Già chưa đeo kính, bạo gan a !
Khoản này chắc hẳn nhiều anh hám
Món ấy tin rằng ít chị tha !
Khoái khẩu nhịn hoài, sao chịu được
Ngon mồm chén mãi, sợ chi mà
Diêm Vương cười bảo : vừa thôi nhé !
Lỡ mắc gân gà, kíp nhả ra !
15.05.00
Điền Vinh
* Nhờ Bà chúa Thơ Nôm đọc và giảng hộ 2 câu đầu
*****
VÔ THƯỜNG
Vô thường thiên địa lẽ tường thông
Vạn vật luân lưu biến thái cùng
Nhân loại xưa nay, tâm chẳng định
Thế gian sau trước, ý không đồng
Chưa thành Ông Lão cho nên hận *
Nay đã già nua chợt ngấm buồn
Thiên mệnh tri thời, quân tử đạt
Mặt trò điên đảo, cứ ung dung !
Điền Vinh
* mượn ý: Túc tích sầu nhân bất đắc lão – Như kim hận tác bạch đầu Ông !
Bạch Cư Dị
*****
LẠC QUAN
Nếm đủ vị hương của đất trời
Nắng mưa sương tuyết nước non khơi
Bình minh thỏa thích xem hoa nở
Chiều xế tha hồ ngắm nguyệt soi
Trà rượu cờ thơ quen thú hưởng
Sen mai lan cúc vẫn mê chơi
Tháng ngày rong ruổi cùng mây gió
Chẳng oán ân gì hóa thảnh thơi.
Điền Vinh
*****
ƯỚP XÁC
Hoa tàn bởi nỗi dáng hoa xinh
Nguyện đúc thành thơ ướp xác mình
Bút tích ngân vang hồi uổng tử
Thi đàn lắng vọng khúc dư sinh
Oan đâu dễ xóa màu thanh bạch
Khổ vẫn không mờ chất khiết tinh
Biết có còn ai thương xót cảnh
Hoa tàn bởi nỗi dáng hoa xinh.
Tụ Vinh
*****
TRƯA HÈ LONG QUỚI
Long Quới vào hè giữa nắng trưa,
Bên sông liễu rũ nhẹ đong đưa
Nghiêng nghiêng run rẩy bàn tay phượng
Nhè nhẹ lao xao chiếc lược dừa
Lờ lững sông trong trời xám xám,
Im lìm vườn vắng cỏ thưa thưa
Lời thơ tiếng nhạc du dương vọng
Vào giấc mơ màng nhớ bạn xưa.
Long Quới, 09.05.03
Huỳnh Quang Vinh
*****
CHIẾC TÚI ĐẦY
Tự tại an nhiên – một túi đầy
Trở trời trái gió cũng nhờ đây
Mưa che, lạnh chống, luôn gồm đủ
Nắng tránh, bụi ngừa, sẵn có ngay
Hứng chí đọc vài trang sách quý
Bất thần ngâm mấy khúc thơ hay
Thuốc dầu dùng tạm khi lâm bệnh
Khỏi phải lo âu chẳng quấy rầy.
SG 05.02.04
Huỳnh Quang Vinh
*****
NHỚ TÚ XƯƠNG
Ngao ngán nhân tình nhớ Tú Xương
Quanh năm trà rượu với văn chương…
Quan tham chửi toẹt, không đường tránh
Trò đểu mắng tràn, hết chỗ nương
Tần tảo thương bà luôn tất bật
Bê tha trách bác cứ lươn ươn
Sự đời đã thế đời là vậy
Sâu mọt xưa nay cũng một phường…
SG, 14.01.05
Huỳnh Quang Vinh
*****
NHẬN DIỆN
Y đề họa tặng Thái Thanh Nguyên
Này bóng hình ai đã bấy nay
Dệt vần thơ đẹp biết bao ngày
Tiếng tơ lắng điệu đàn thanh thản
Nét họa xuất thần đá ngất ngây
Độc đạo tâm tư dòng ý tưởng
Cô phong thân thế tấm hình hài
Tiêu dao rong ruổi chơi trần cảnh
U mặc tình đời tuyết trắng bay.
SG, 22.08.04
Huỳnh Quang Vinh
*****
VƯỜN CŨ TÂY SƠN
Lưu dấu Tây Sơn một khoảnh vườn
Rạng trang sử Việt – Bắc Bình Vương
Dìm thuyền Xoài Mút lừng Nam quốc
Nổi tiếng Hạ Hồi dội Bắc phương
Xanh biếc me già tàn rợp bóng
Trong veo giếng cũ nước ngời gương
Anh linh cao ngự trong đền miếu
Vời vợi non ngàn nỗi tiếc thương.
SG, 17.05.05
Huỳnh Quang Vinh
*****
NỢ THƠ
Múa bút lâu nay để gặp thời
Khối người còn thiếu nợ thơ tôi
Phớt lờ nhiều bạn không thèm trả
Nghĩ tới nhưng ta chẳng dám đòi
Thi họa sơ giao trao nhứt bản
Tửu phùng tri kỷ uống thiên bôi
Đẹp duyên hàn mặc mong thanh toán
Hoàn đủ vốn thôi, khỏi tính lời.
4.2004
Thanh Vĩnh
*****
HUYỀN
Tha thướt tơ buông óng ánh huyền
Trêu đùa che nửa khóe nhìn nghiêng
Mây vờn lất phất xô lăn núi
Sóng bủa liêu xiêu lật úp thuyền
Kết chuỗi ngọc trai ngời sắc nhuận
Cài hoa thiên lý ngát hương nguyên
Bềnh bồng trôi thẳm đêm kỳ diệu
Thanh thoát vô trần dải suối tiên.
Trần Thế Vĩnh
*****
EM ĐI
Cao xanh đành đoạn sắp bày chi
Hương lửa vừa nhen vội cách ly
Rướm khóe mắt cay nhìn ảnh ảo
Khản lời tim rạn gọi tình si
Mịt mù bóng nhạn trơ thềm đợi
Vàng võ màu hoa quạnh lối đi
Bất giác đưa tay sờ tóc bạc
Ngỡ ngàng trông hút vó câu phi.
Trần Thế Vĩnh
*****
BẾN ĐỢI
Mưa gió sông Tương buốt lạnh bờ
Trăng gầy mỏi đợi bóng thuyền xưa
Nghiên treo thầm lặng nao hồn chữ
Bút gác bơ phờ nghẹn tiếng thơ
Biền biệt thư nhòa bao hướng gió
Thẫn thờ tơ rối những chiều mưa
Sương lam xóa nhạt màu son phấn
Sóng dập vô tình vỡ giấc mơ.
Trần Thế Vĩnh
*****
THỜI TRAI TRÁNG
Tặng Thái Thanh Nguyên
Luyến tiếc ngày qua thoảng bóng mây
Thời còn “trai tráng” sức xuân đầy
Rèm thu lóng lánh gieo trăn trở
Suối liễu mượt mà gợi đắm say
Giấy mở tinh anh lòng thục nữ
Mực trau kiêu hãnh nét trang đài
Đông tàn trông én kề âu yếm
Xao xuyến dòng tim nén thở dài.
Trần Thế Vĩnh
*****
CHU VĂN AN
Nối liên hoàn thơ Tạ Minh Tâm
“Tâm hồn vằng vặc ánh trăng soi”
Thầy giáo vinh quang của vạn đời
Dâng sớ trừ gian, không chấp nhận
Mở trường dạy đức, quyết về thôi
Tinh thần thanh thản cùng mây gió
Thân thể ung dung với đất trời
Tài trí tự vun bồi sự nghiệp
Khỏi cần quỳ gối chịu ơn ai !
Hoài Yên
*****
TRĂNG MƠ
Lấp lánh liềm vàng treo lửng lơ
Không gian huyền ảo trải vô bờ
Gió vờn cành liễu tơ le lói
Sóng gợn hồ thu khói vật vờ
Nhớ bạn trời xa – chờ cánh nhạn
Buồn thân ngõ quạnh – gạn vần thơ
Vĩnh Thanh vắng bóng tình thi hữu
Mặc ánh trăng mơ dãi hững hờ.
2002
Mặc Yên
*****
PHÚT CUỐI BÊN MẸ
Kính nhớ hương Linh Mẹ Nguyễn Thị Hoa
Cận kề bên mẹ phút này thôi
Tan nát lòng con khóc nghẹn lời
Đau đớn bủa vây thân bất hạnh
Tóc tang gậm nhấm phận mồ côi
Nhạt nhòa ngấn lệ mờ di ảnh
Hiu hắt tuần nhang khuất dáng người
Một bước – ngàn thu đành tiễn biệt
Biết tìm đâu nữa mẹ hiền ơi !
27.04.98
Mặc Yên
*****
TƯỢNG NÀNG
Ô kìa mỹ nữ khéo phô ra
Lồ lộ thiên nhiên rõ mấy tòa
Vóc ngọc mình ngà khuôn tạo hóa
Mày ngài mắt phượng nét hằng nga
Đào Nguyên suối mộng nguồn lai láng
Bồng Đảo non mơ mạch đẫy đà
Lõa thể thân nàng khêu gợi quá
Mặc ai ve vuốt mát làn da.
20.04.05
Mặc Yên
*****
THÂN CÒ
Thương lắm mình ơi! phận cái cò
Quanh năm lặn lội bước cam go
Nắng mưa khuya sớm thân dầu dãi
Cơm áo đêm ngày nỗi lắng lo
Nào quản đường xa cơn gió bụi
Chẳng nề sóng cả quãng sông đò
Thay chồng tận tụy vì no đói
Gian khổ một đời mấy thước đo?
08.03.04
Mặc Yên
*****
XONG RỒI
Nghĩ lại rùng mình ai biết không
Băn khoăn tìm những mối tâm đồng
Tám câu đi dựng trên đầu núi
Năm vận đem trầm dưới đáy sông
Lãng đãng ngày quê buồn cảm thán
Mịt mờ dặm khách khó tương thông
Người ơi chút nghĩa tình vương mắc
Duyên nợ xong rồi hết ngóng trông.
Hà Trung Yên